thẻ của anh em quẹt cả đời cũng không hết

Khi du lịch Hàn bạn nên mua thẻ này, giá của thẻ là 4000KRW chưa có tiền trong tài khoản mà bạn phải nạp tiền ở các máy bán vé tự động ở các ga tàu điện. Giá từng chặng tàu nếu dùng T-money là 1250KRW còn nếu mua vé lẻ là 1350KRW, và bạn sẽ không mất thời gian mua vé từng chặng nữa, chỉ việc quẹt và lên tàu thôi. Phải đặc biệt… " anh hùng " mới dám xuất ngoại, đích thân chỉ đạo bắt cóc Trịnh Xuân Thanh trên đất Đức. Không đặc biệt… " anh hùng " thì không thể xua hàng ngàn cảnh sát vũ trang đến tận răng, xông vào tấn công thôn Hoành, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức Trái lại kẻ chỉ nghe mà không sống thì không được ban thêm ơn gì, mà cả những ơn họ đang có cũng bị lấy đi mất. Nghèo lại phải nghèo thêm. Lý do hiện hữu của cây đèn là để soi sáng. Cũng thế, lý do hiện hữu của người Kitô hữu là phải tỏa sáng niềm tin của mình. Sưu Tầm Cái đẹp là ở chỗ cố gắng hết sức mình! (Hoathuytinh.com) Đề thi văn đại học năm 2006 của tỉnh Giang Tô: Có người nói, trên đời này vốn không có đường đi, người đi lại nhiều rồi thì thành đường đi; cũng có người nói, trên đời này vốn có đường đi, người đi trên đó nhiều rồi, thành ra Các tuyên bố trên thẻ ghi nợ có nội dung "chỉ sử dụng cho mục đích y tế" không hợp lệ vì một số lý do: (1) Người bán và ngân hàng phát hành không có cách nào nhanh chóng xác định liệu toàn bộ giao dịch có đủ điều kiện cho loại lợi ích thuế của khách hàng hay không Mark Forster Bauch Und Kopf Single. Edit melbournje 🤤 Sáng sớm, bởi vì đang là đầu mùa đông nên trời có chút lạnh lẽo. Đồng Kiều mặc một cái áo khoác mỏng, đi tới công ty truyền thông Thụy Tân. Cô hít sâu một hơi, trên mặt không giấu nổi vẻ kich động. Cô đợi cú điện thoại này đã ba bốn ngày, chiều hôm qua rốt cuộc đã nhận được, đến từ Thụy Tân. Trong điện thoại nói với Đồng Kiều, đến bộ phận nhân sự tại tầng năm. Cô lo sợ bất an ngồi ở khu nghỉ ngơi, trong lòng bàn tay cầm một ly nước nóng, con mắt hiếu kì đánh giá chung quanh. Không lâu sau, người phụ nữ mặc trang phục công sở đi đến, ngồi nên cạnh cô, trong tay còn cầm một xấp văn kiện. "Đồng Kiều sao?" "Xin chào cô." Cô biểu hiện lễ phép cùng buông lỏng. Mà cô hoàn toàn không biết, từng động tác khẩn trương của cô đều bị người đàn ông trong phòng nhìn thấy rõ. Cách một lớp kính, người đàn ông mang bộ quần áo màu lam nhạt, tay trái chắp sau lưng, tay phải chậm rãi vân vê lấy chiếc vòng trong tay, trên mặt biểu tình lãnh đạm. Trái lại, người đàn ông bên cạnh anh rất không bình tĩnh, như là một tên biến thái bám lấy cửa, cặp mắt đào hoa hận không thể dán trên cửa sổ, cố gắng muốn nhìn rõ người con gái bên ngoài. "Nhìn mãi cũng không thấy người phụ nữ này có gì đặc biệt hết." Anh mở một công ty giải trí, dưới cờ có vô số nữ nghệ sĩ dung mạo xinh đẹp, cái cô Đồng Kiều cũng quả thật không tệ, nhưng cũng không đến nỗi đẹp rung động lòng người. Ngụy Cẩn Hằng người này luôn luôn bắt bẻ, làm sao lại coi trọng cô gái này đây? Mang theo sự nghi vấn này, Quan Vĩ Lễ mộ lần nữa quan sát tỉ mỉ cô gái bên ngoài. Cô gái có dáng mặt trứng ngỗng, đôi mắt ngập nước vừa lớn vừa tròn, lông mi nồng đậm lại nhếch lên, mũi ngọc tinh xảo miệng nhỏ, để cho người ta nhìn thấy đã sinh thiện cảm. Anh lần nữa đánh giá "Ừm, vẫn được, dáng dấp rất ngọt." Ngụy Cẩn Hằng không để ý tới anh, thấy Đồng Kiều có thể ứng xử tự nhiên, liền quay người đi tới trên ghế salon bên cạnh ngồi xuống. Quan Vĩ Lễ thấy anh không có phản ứng, cũng không muốn nói tiếp, đi theo ngồi đối diện anh. Một cánh tay khoác lên lưng ghế salon, chân phải gác lên chân trái, giọng điệu cà lơ phất phơ hỏi "Đại gia nhiều tiền, anh dự định đưa bao nhiêu tiền để cho tôi nâng cô ấy?" Ngụy Cẩn Hằng ngước mắt liếc anh, không để ý đến. Quan Vĩ Lễ tiếp tục nói "Nếu không anh cứ đầu tư mấy trăm triệu, tôi sẽ cho cô ấy một đội ngũ chuyên nghiệp, cũng như những ưu đãi nữa, đóng phim nổi tiếng luôn, thế nào?" Edit melbournje🤤Lái xe gần 5,6 tiếng mới tới thành phố Lâm mẹ Đồng, Đồng Kiều về nhà xong, Ngụy Cẩn Hằng liền chạy đến công ngày nay anh một mực ở Tân Châu, trong công ty tích lũy không ít việc cần anh xử sáu giờ một mực tăng ca đến chín giờ tối, Ngụy Tiếu Vũ kết thúc công việc rồi mang cơm tối qua cho chụp một tấm hình đăng lên vòng bạn Tiếu Vũ Vất vả cho ông anh rồi, ngồi gần sáu tiếng xe, còn tăng ca đến bây giờ, qua thật là người đàn ông đẹp trai nhất~Trong ảnh, Ngụy Cẩn Hằng mặc áo màu đen, xắn tay áo tới cánh tay, mang kính, cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn, trong tay phải cầm một cái bút máy màu đen mạ tấm ảnh không nhìn rõ mặt anh, nhưng từ góc nghiêng thần thánh này, có thể thấy người đàn ông này có vóc người rất đẹp.🐰Đồng Kiều nhận ra bút máy trong tay anh là món quà mà cô nghĩ tới anh thật sự dùng nó để làm việc, xem ra không có ghét bỏ món quà Kiều có chút áy náy cắn môi, nhíu mày nghĩ làm sao để trả ơn Ngụy Cẩn ngày cô nằm viện, Ngụy Cẩn Hằng đem tất cả mọi chuyện đều giúp cô xử lý tốt, cái này căn bản không phải một bữa cơm là có thể báo đáp từ trên giường ngồi dậy, nhìn bàn trang điểm, trước đó mình tham gia chương trình đã chuyên tâm học làm một cốc uống nước.🐰Ngày kế tiếp chín giờ, khi Đồng Kiều tỉnh lại thì mẹ Đồng đã đi nồi còn có canh sườn bà hầm cho cô, nói đợi cô tỉnh lại húp chút canh để ủ ấm thân Kiều sau khi rửa mặt, nhìn vết thương trên mặt mình, chuông ngoài cửa đột nhiên vang thông qua mắt mèo nhìn ra, là Ngụy Cẩn ngạc nhiên mở cửa "Anh Ngụy, sao anh lại tới đây?"Nói rồi cô nghiêng người nhường đường để Ngụy Cẩn Hằng đi tay Ngụy Cẩn Hằng mang theo một cái hộp giữ ấm "Tiếu Vũ bảo anh tiện đường mang cho em."Đồng Kiều kinh ngạc "Tiếu Vũ? Chị ấy đâu?""Nó có chuyện bận."Ngụy Cẩn Hằng đổi giày, đem hộp giữ ấm đặt ở trên bàn ăn "Em nấu canh?"Đồng Kiều hít mũi một cái, mùi canh sườn tràn ngập ở phòng khách."Là canh buổi sáng mẹ em nấu cho."Nói xong, cô đưa tay mở hộp giữ ấm ra, bên trong là mùi canh cá đậm đặc."Đây là dì giúp việc nhà anh hầm sao?" Đồng Kiều hít hai hơi, đến phòng bếp lấy bát Cẩn Hằng đương nhiên sẽ không nói đây là mẹ Ngụy biết được Đồng Kiều bị thương nên nấu."Ừm, dì hầm."Đồng Kiều cũng không có nghe được thâm ý bên trong lời nói của thêm một chén canh sườn, bày ở trước mặt Ngụy Cẩn múc thêm một chén canh cá, bày ở trước mặt mình."Nếu là dì làm, em rất thích, em sẽ uống canh cá dì làm, anh nếm thử canh sườn dì Đồng của anh làm nhé."Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, uống một ngụm "Không tệ."Đồng Kiều cũng uống một ngụm canh cá, cảm giác mỹ vị, cũng học giọng điệu thanh lãnh của Ngụy Cẩn Hằng gật đầu nói câu "Không tệ."Ngụy Cẩn Hằng bị cô chọc cười "Học lời anh nói làm cái gì?"Đồng Kiều nâng cằm lên, nói "Muốn xem xem nói chuyện như thế đến cùng có cảm giác gì."Nói xong, Đồng Kiều cười một tiếng."Được, không nói giỡn nữa, sao hôm nay anh không đi làm?"Ngụy Cẩn Hằng đưa tay, mắt nhìn đồng hồ "11h anh có buổi họp, hiện tại còn sớm, không vội."Đồng Kiều vừa nghe vừa uống canh, uống xong không có ý định ăn nữa, buổi sáng uống nhiều quá canh, sẽ cảm thấy dính."Hôm qua anh ở công ty làm thêm đến mấy giờ?" Cô mở miệng hỏi thămNgụy Cẩn Hằng giống như không nghe thấy, không trả Kiều vừa định hỏi lại, Ngụy Cẩn Hằng mở miệng đánh gãy lời cô, nói sang chuyện khác hỏi "Một mình ở nhà cảm giác phát chán chưa?"Thấy anh không muốn nói, Đồng Kiều liền không lại tiếp tục hỏi, nhưng cô biết chắc là đã Kiều vụng trộm dò xét anh, liếc tới đáy mắt do dự hai giây đứng dậy đi vào phòng ngủ, lần nữa đi ra, cầm trong tay một cái hộp màu đem hộp đặt trên bàn ăn, trên mặt còn có chút tiếc nuối "Tặng cho anh."Ngụy Cẩn Hằng có chút kinh ngạc."Mở ra nhìn xem." Cô đem hộp đẩy đến trước mặt Ngụy Cẩn Cẩn Hằng nhìn cô một cái, đem hộp mở ra, bên trong là một cái cốc rất được, bên ngoài có họa tiết đầu sư tử, cốc màu xám đen, đầu sư tử lại là màu Kiều có chút ngượng ngùng đưa tay chà chà sau cổ, có thể thấy được hiện trong lòng cô có bao nhiêu khẩn yếu là Ngụy Cẩn Hằng thấy qua đến đồ tốt nhiều lắm, món đổ cô học tring thời gian ngắn này thật có chút không dám đưa ra ngoài."Rất đẹp, anh rất thích." Ngụy Cẩn Hằng tường tận xem xét một vòng, cuối cùng lại nhìn dưới đáy cốc thấy mấy chữ, Đồng Kiều Kiều kinh hô "Có thật không?"Ngụy Cẩn Hằng lần nữa gật đầu "Em rất có tâm."Trước đó cô nói qua, Ngụy Cẩn Hằng tựa như một con sư tử lạnh lùng kiêu hãnh ít nói, không nghĩ tới cô còn làm một cái cốc như cốc này được Ngụy Cẩn Hằng bày trên bàn công tác, so với những cái đồ uống trà kia, cái cốc này thật ra rất người khác vào văn phòng tổng giám đốc cũng nhìn lén mấy lần mà không dám mở miệng hỏi, nhưng hết lần này tới lần khác có những người không sợ, ví dụ như Quan Vĩ vào văn phòng Ngụy Cẩn Hằng liền thấy trên bàn có cái cốc này, hiếu kì vừa định đưa tay lấy đi, liền bị một cái bút máy đập vào tay, vừa đau lại vừa Vĩ Lễ bất mãn quát "Nhìn một chút cũng không được sao, thật là hẹp hòi."Ngụy Cẩn Hằng còn không ngẩng đầu, ngữ khí kiên định "Không được.""Chỉ là một cái cốc mà thôi mà thôi, nhìn cũng không giống hàng đắt tiền, làm sao mà như bảo bối thế."Quan Vĩ Lễ tùy ý ngồi ở đối diện anh, hai tay chống cằm quan sát cái khi xem xong chân mày Quan Vĩ Lễ cau lại, ghét bỏ nói "Cậu xác định đây không phải là mấy cái cốc trên sạp ngoài chợ mà mấy tệ một cái sao."Ngụy Cẩn Hằng không có phản Vĩ Lễ đột nhiên nhớ tới cái gì, chỉ vào cái cốc hỏi "Cái này không phải Đồng Kiều tặng cho cậu chứ.""Ừm."Quan Vĩ Lễ như bừng tỉnh "Trách không được cậu coi nó như bảo bối."Ngụy Cẩn Hằng đóng nắp bút máy, đặt một bên, cầm lấy cái cốc này nhìn một chút nói "Đây là cô ấy tự làm, mặc dù chẳng ra sao cả, nhưng có thể thấy cô ấy tốn không ít tâm tư.""Lại nói quà quý không phải ở chỗ giá tiền của nó."Quan Vĩ Lễ ho nhẹ một tiếng "Được, chỉ cần cậu thích là được xong anh lại nghĩ tới cái gì, tiếp tục nói "Trước đó Tiếu Vũ có nói qua, Đồng Đồng quay xong chương trình có ở lại trấn nhỏ kia mấy ngày, chính là vì học làm gốm sứ sao."Quan Vĩ Lễ nhíu mày, vẻ mặt mập mờ "Thì ra là làm để tặng cho cậu."Ngụy Cẩn Hằng cúi đầu, lúc Quan Vĩ Lễ không thấy được, anh nhếch miệng, giọng điệu bình thản nói "Hẳn là vậy."Quan Vĩ Lễ rất im lặng, người đàn ông này....kiêu ngạo cái gì lòng rõ ràng sướng muốn chết, ngoài miệng còn nói như thế, thật sự là trong nóng ngoài lạnh cực kỳ. Edit melbournje🤤Quan Vĩ Lễ vụng trộm đem câu nói này của Ngụy Cẩn Hằng gửi trong nhóm chat, mọi người đều sợ ngây tới hai phút sau, điện thoại Ngụy Cẩn Hằng tiện tay để trên bàn vang Vĩ Lễ nghe được tiếng chuông điện thoại, tranh thủ thời gian cúi thấp đầu, cảm giác đỉnh đầu có một ánh mắt rét lạnh phóng Cẩn Hằng thu hồi ánh mắt, cầm điện thoại cúp mới cúp máy, điện thoại lại vang lên lần lần nữa cúp máy, không đến hai giây, điện thoại lại vang Cẩn Hằng nhíu lại lông mày, dứt khoát dập tới một phút sau, điện thoại trong văn phòng vang lên lần Vĩ Lễ xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, người gọi là Ngụy Tiếu Vũ, anh nhịn không được mà nhận."Alo, Tiếu Vũ."Bên kia là thanh âm kích động "Anh nói thật hay giả, anh em nói muốn tỏ tình sao!"Quan Vĩ Lễ do do dự dự ừm hai tiếng, lại sợ Ngụy Tiếu Vũ không tin, cường điệu một lần, chính miệng anh em Cẩn Hằng không chịu nổi thái độ khoa trương này của bọn họ, giữ im lặng đi ra Vĩ Lễ tranh thủ thời gian cúp điện thoại, đưa tay ra cản."Ài ài ài chớ đi chứ, không phải nói đến thỉnh giáo tôi cách để thổ lộ sao, tôi dạy cho cậu."Anh đem người một lần nữa kéo về trên ghế sa lon, hắng giọng một cái nói "Bước đầu tiên, chính là đem cô gái đó hẹn đi dạo phố, xem phim, ăn cơm.""Nói đến cậu cùng Đồng Kiều quen biết lâu như vậy, còn chưa có đi xem phim cùng nhau, tôi đã nói với cậu rằng con gái đều thích....."Tám giờ tối ở đoàn làm phimĐồng Kiều có chút kinh ngạc nhìn điện thoại mà trợ lý Tiểu Thượng Cẩn Hằng vậy mà lúc 4-5h chiều mời cô đi xem phim, hỏi cô có thời gian hay Kiều vừa trả lời câu nghe được có người cầm loa hô "Diễn viên chuẩn bị!"Đồng Kiều tranh thủ thời gian đi vào trường quay, ngày hôm nay cảnh cô diễn chính là ban đêm, cô thấy nam hai vụng trộm ra ngoài, cô hiếu kì, liền đi hiện nam hai chui vào phủ của Cao thượng thư, cô ghé từ trên mái nhà nhìn vào trong, phát hiện anh ta đang trộm không ít đồ trang sức đang kinh ngạc, người hầu trong phủ trong lúc vô tình thấy được cô, hô to có này Đồng Kiều kinh ngạc, nghĩ muốn chạy trốn, nhưng không này nam hai xuất hiện, cứu cô, cũng ngay tại lúc này, hai người bọn họ nảy sinh tình bị xong, bên hông cô đeo dây bảo hộ, chuẩn bị nhún nhẹ, bay lên trên mái tám giờ tối, trời đã đen một cái đèn chiếu sáng bên ngoài, những đèn khác tắt hết, Đồng Kiều thử hai lần, nhón mũi chân trên mặt đất một chút, dây bên hông đột nhiên kéo căng, đưa cô kéo phối hợp diễn, trong chớp mắt đã đứng ở trên mái chung quanh một mảnh đen như mực, Đồng Kiều nuốt một ngụm nước bọt, đợi lát nữa cô vừa đi vừa nhảy vọt, trong lòng căn dặn mình nghìn vạn lần đừng nhìn lầm mà giẫm sai chỗ, chỗ cao như vậy té một cái thì cũng không quay, Lưu Vi Tuyết đứng ở bên ngoài nhíu mày nhìn Đồng Kiều đứng ở trên nóc nhà mấy lần đều bình an vô này, trên vai của cô ta bị người nào đó vỗ ta quay đầu, liền cùng người đại diện nhà mình đối mặt, từ trong mắt của hắn cô ta nhìn thấy ý tứ bảo rằng đừng lo thuận lợi, Đồng Kiều cũng bớt lo tới lúc bị người hầu trong viện nhìn thấy, đứng lên muốn chạy trốn lúc, ngay tại lúc cô bị treo lên trong nháy mắt đó, cô cảm giác bên hông buông lỏng, bắt đầu nhanh chóng rơi xuống."A!" cô sợ kêu ra tiếng, lúc rơi xuống, đầu cô còn đập vào trên vách việc phát sinh không đến một phút, lúc những người khác kịp phản ứng lúc, Đồng Kiều đã rơi xuống đất hôn Dương ngồi ở màn hình, phản ứng đầu tiên la lớn "Mau gọi cấp cứu!"Bệnh viện nhân dân Tân ChâuĐồng Kiều được đưa vào phòng cấp Dương giao cho phó đạo diễn xử lý ở trường quay, đi theo xe cấp cứu tới bệnh Thượng trực tiếp khóc, hoảng loạn gọi cho người đại diện Hoắc Linh, mẹ Thượng nhìn Đồng Kiều trên đầu quấn băng gạc dày, trên mũi mang dưỡng khí, trên tay truyền nước, nhắm mắt lại không có chút dấu hiệu tỉnh nhịn không được lại khóc lên, dù sao cũng là cô bé mới chập chững vào Dương đi trả tiền thuốc thang các giờ tối, điện thoại Đồng Kiều vang Thượng nhìn người gọi, do dự một chút mà điện thoại truyền đến giọng nói của Ngụy Cẩn Hằng "Alo.""Xin chào Ngụy Tổng, tôi là trợ lý của chị Đồng."Đầu bên kia đột nhiên trầm Thượng bận bịu giải thích "Chị Đồng bị thương, không tiện nghe máy."Ngụy Cẩn Hằng nhíu mày, hỏi, "Mọi người hiện đang ở đâu?"Tiểu Thượng vội nói "Bệnh viện nhân dân Tân châu.""Cô ấy bị thương nghiêm trọng không?"Tiểu Thượng cắn răng, nói ra tình hình thực tế "Vẫn còn đang hôn mê.""Gửi địa chỉ cho tôi." Nói xong bên kia cúp điện Tiểu Thượng kinh ngạc chính là, rõ ràng trước đó cô đã gọi cho mẹ Đồng, Ngụy Cẩn Hằng nhận được tin tức chậm hơn hai tiếng lại tới Thượng nhìn sắc mặt khó coi của Ngụy Cẩn Hằng, có chút sợ hãi đứng lên."Có chuyện gì?" Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở một bên giường bệnh của Đồng Kiều, giọng điệu băng Thượng bị dọa nói chuyện cà lăm "Chị, chị Đồng đang quay phim, bị đứt dây bảo hộ, chị Đồng ngã xuống từ mái nhà cao chừng ba mét."Cô càng nói càng thấp giọng, nói đến mấy chữ cuối cùng, cơ hồ không có thanh đàn ông nghe xong, lông mày nhíu chặt hơn."Ba mét cũng không tính là quá cao, làm sao lại hôn mê chứ?""Lúc, lúc ngã xuống đập đầu vào tường."Cô nhìn người này toàn thân tỏa ra khí lạnh, bất động thanh sắc lui lại sau hai này, cửa phòng bệnh mở ra, đạo diễn cầm theo một bình nước nóng đi đến, nhìn người ngồi ở trước giường bệnh, có chút kinh Tổng giám đốc của tập đoàn Hoằng Duy, Ngụy Cẩn Hằng!"Ngụy Tổng, xin chào."Ngụy Cẩn Hằng quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, căn bản không biết là ai."Tôi là đạo diễn của bộ phim truyền hình Khôi Thủ » này, Cát Dương.""Đây là tình huống ngoài ý muốn mà tôi không nghĩ tới, hi vọng Ngụy Tổng có thể cho tôi một chút thời gian, để cho tôi tra ra chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"Ngụy Cẩn Hằng trầm mặc gật gật đầu."Sau một ngày, tôi cần một lời giải thích."Cát Dương cúi đầu khom lưng nói "Được rồi, Ngụy Tổng, vậy tôi có thể về trước không? Gần trăm người còn đang ở đoàn làm phim chờ tôi."Ngụy Cẩn Hằng không lên tiếng, khoát đó lại quay đầu nhìn về phía trợ lý sau lưng giữ im lặng, nói."Cô cũng về đi."Ngụy Cẩn Hằng trông ở giường bệnh một đêm, nhìn mặt Đồng Kiều nằm trên giường bệnh không có chút máu, trong lòng tức năm giờ sáng, Hoắc Linh mang theo mẹ Đồng tới bệnh thấy con gái trên giường bệnh, mẹ Đồng trong nháy mắt đỏ lại thì Hoắc Linh, nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng trước, có chút kinh Tổng tại sao lại ở chỗ này?Ngụy Cẩn Hằng nhéo nhéo mi tâm, mỏi mệt đứng lên đi ra nghĩ tới Hoắc Linh cũng đi theo ra ngoài, hai người đi tới cầu Cẩn Hằng xoay người, nói "Tôi đã phái người tới, cô cũng lập tức chạy về đoàn làm phim, giám sát xung quanh một chút."Hoắc Linh rất thông minh, trong nháy mắt hiểu rõ ý của anh "Anh hoài nghi có người động tay chân sao."Ngụy Cẩn Hằng gật đầu "Hôm trước Đồng Đồng bắt gặp Lưu Vi Tuyết cùng nhà đầu tư yêu đương vụng trộm."Nghe nói như thế, Hoắc Linh cũng không kinh ngạc, dù sao cô ở giới giải trí cũng hơn mười năm, chút chuyện này cô đã sớm không cảm mà cô cũng rõ Ngụy Cẩn Hằng có ý gì, anh là hoài nghi hai người kia giở trò khi Hoắc Linh đi, Ngụy Cẩn Hằng ở cầu thang chờ một hồi, mới cất bước trở lại phòng cửa ra, lúc này cảm xúc của mẹ Đồng đã khôi phục một chút, mắt đỏ hồng nhìn người đàn ông đi này bà từng gặp ở tang lễ ba Đồng, cậu này là ông chủ của Đồng Đồng co quắp đứng lên nói câu xin Cẩn Hằng nhẹ gật đầu, ngồi ở một bên giường bệnh của Đồng Đồng không ngừng vụng trộm dò xét người đàn ông kiệm lời mạo anh rất đoan chính, khí chất quanh thân xem ra cũng không phải là người bình thường, nhưng mà bây giờ phúc lợi của công ty đều tốt như vậy sao?Ông chủ đến thăm nhân viên thì không nói, lại còn chăm Đồng Đồng qua Cẩn Hằng kể chuyện Đồng Kiều bị như này, về sau giữa hai người trầm mặc rất Đồng vốn muốn tìm đề tài, cùng vị lãnh đạo này của Đồng Kiều tâm sự, kết quả nghĩ nửa ngày, cũng không biết nói cái gì, dứt khoát từ người đàn ông cũng không chủ động lên cùng, mẹ Đồng dĩ nhiên không chịu nổi không khí ngột ngạt này, đứng lên nói đi mua bữa Cẩn Hằng gật đầu vâng một tiếng, sau đó cảm thấy mình trả lời quá bình thản, lại thêm một câu "Vất vả cho dì rồi ạ."Mẹ Đồng cười xấu hổ, bận bịu khoát tay nói ra Không vất cửa mới phát hiện được sự không thích hợp, người nằm rõ ràng là con gái ruột mình, làm sao làm phải tự mình như người ngoài thế Đồng vừa ra cửa không bao lâu, Đồng Kiều liền phát ra một tiếng kêu đưa tay vừa muốn sờ đầu đau nhức, một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy cổ tay của cô."Đừng đụng."Nghe thanh âm này, Đồng Kiều mở to mắt, nhìn thấy người ngồi bên cạnh, cuống họng hơi khô kêu một tiếng "Anh Ngụy."Ngụy Cẩn Hằng đứng lên gọi y tá, nói bệnh nhân đã đó rót chén nước ấm cho Đồng Kiều, dìu cô uống hai ngụm, để cho đỡ khô nước xong, giọng nói của Đồng Kiều mới khá hơn, tay vẫn không tự chủ được sờ lên đầu."Ai, đau quá."Đồng Kiều nhíu lông mày, cứng ngắc động tới cổ của mình, nhìn thấy điện thoại bên cạnh, vừa định đưa tay ta lấy, một cái tay nhanh hơn điện thoại lên, đưa cho cô."Muốn lấy cái gì nói với anh, em chớ lộn xộn."Đồng Kiều ủy khuất nói "Em muốn thấy nhìn mặt em xem có bị sao không."Ngụy Cẩn Hằng nghẹn lời, không nghĩ tới chuyện đầu tiên cô quan tâm khi tỉnh lại là cái Kiều mở máy ảnh, nhìn đầu mình bị quấn thành bánh bao, đỏ mắt."Đừng khóc, nước mắt sẽ thấm ướt vết thương trên cằm." Ngụy Cẩn Hằng đoạt điện thoại trong tay cô, đặt một bên, cầm lấy khăn tay đưa cho cô."Khuôn mặt của em bị hủy rồi." Nhất thời Đồng Kiều cảm giác trời đã ở giới giải trí dựa vào mặt và vóc dáng để kiếm cơm, hiện tại cô cảm giác chén cơm của mình đã bị ném đi."Không có.""Làm sao em lại ngã xuống?" Đồng Kiều đỏ mắt hỏi."Dây bị đứt." Ngụy Cẩn Hằng trả lời đơn này, Hoắc Linh cùng mẹ Đồng mua bữa sáng tiến dịp mẹ Đồng mừng rỡ lại đau lòng quở trách Đồng Kiều làm sao không cẩn thận như Linh nhẹ gật đầu với Ngụy Cẩn nói, chính là có người cố ý hãm hại. Bao nhiêu đêm anh nằm tỉnh giấcTrong chiêm bao anh thấy nụ cườiNgười anh yêu giờ phương trời naoCó biết không anh nhớ em nhiều..Khi xưa ta hẹn thề bên nhauNguyện bên nhau đi suốt cuộc đờiMà tại sao em cất bước đi rồiĐể lại cho anh lệ tràn khoé mi..[ĐK]Người có biết giờ nàyAnh đang nhớ emDù năm tháng bồn bềTình anh không đổi thayNgười yêu ơi? Anh mong nhớ nơi đó giờ nàyEm có nhớ khôngNhững ký ức ngày nàoTa đã trao nhauTình đôi ta, đã hứaKhông lìa xa, người ơi... Edit melbournje🤤Hai người chạm mặt nhau, Đồng Kiều đem ánh mắt rời đi."Anh, mau đến đây ngồi." Ngụy Tiếu Vũ một mặt cười xấu xa lôi kéo Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở giữa chỗ trống. Lúc này Quan Vĩ Lễ đi đến bên cạnh Đồng Kiều trên mặt mang ý cười, giọng điệu lãnh đạo nói, "Đồng Kiều à, cô sang chỗ kia ngồi đi."Đồng Kiều nhìn anh ta nháy mắt với mình, lại nhìn người ngồi bên tay trái mình là một nữ minh tinh nổi tiếng Cố Thần Thần, lập tức hiểu rõ ông chủ có ý gì, đứng dậy cầm đồ của mình ngồi sang vị trí bên cạnh, còn chưa có ngồi xuống, lại nghe Quan Vĩ Lễ nói "Anh Hi đến ngồi bên cạnh tôi, đợi lát nữa tôi cùng anh nói chút chuyện."Hết thảy có tám cái ghế dựa, ba người Cố Thần Thần ngồi cùng một chỗ, Quan Vĩ Lễ ngồi sát bên Cố Thần Thần, Lâm Thánh Hi ngồi ở bên cạnh anh ta. Chỉ còn lại vị trí bên trái và phải của Ngụy Cẩn Hằng. Ngụy Tiếu Vũ tùy ý ngồi ở bên tay phải của Ngụy Cẩn Hằng, chỉ còn lại một cái chỗ trống. Đồng Kiều không muốn những người khác nhìn ra cô cùng Ngụy Cẩn Hằng có gì, yên lặng mà ngồi. Tám người đã đến đông đủ, phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Trừ Đồng Kiều, còn lại những ngồi đều là nhân vật to lớn, bình thường đều bề bộn công việc, lần này có thể tụ tập một chỗ cũng không dễ dàng. Có thể thấy được Cố Thần Thần cùng Quan Vĩ Lễ, Lâm Thánh Hi đều biết nhau, không mấy phút sau, mấy người liền nâng ly cạn chén uống. Ngụy Tiếu Vũ tính tình tùy tiện, sáu người mấy chén vào trong bụng, thấy chỉ có cái ly trước mặt Đồng Kiều cùng Ngụy Cẩn Hằng là không nhúc nhích. Ngụy Tiếu Vũ liền mở miệng nói, "Đồng Đồng, em làm sao không uống?"Đồng Kiều trên mặt mang ý cười, để đũa xuống, giơ ly rượu lên nói, "Đến đây, cụng một chén."Ngụy Tiếu Vũ thích tính cách này của cô, hai người chạm cốc, hoàn toàn không để ý Ngụy Cẩn Hằng ở giữa sắc mặt hơi đen. Nhìn thấy Đồng Kiều sảng khoái như vậy, những người khác cũng đều tới làm với Đồng Kiều một ly, rất là thân thiện. Ngược lại là Ngụy Cẩn Hằng, cả đám người thấy sắc mặt anh khó coi, đều không dám nói chuyện. Lúc này, Quan Vĩ Lễ hỏi Đồng Kiều, "Đồng Kiều cô nên làm quen với Ngụy Tổng một chút."Sắc mặt Đồng Kiều thong dong bình tĩnh, cười nói, "Đã quen rồi, lần trước chị Tiếu Vũ mang theo tôi đi ăn cơm, lúc Quan Tổng cũng ở chỗ đó mà."Quan Vĩ Lễ có chút nhíu mày, "a ~" dài một tiếng, "Đã quen biết vậy cô liền mời Ngụy Tổng một ly đi, ngày hôm nay hình như tâm tình cậu ấy không tốt lắm."Đồng Kiều im lặng, ông chủ này chuyên hố nhân viên sao? Biết anh tâm tình không tốt còn để tôi kính rượu làm gì. Nhưng mà trên mặt cô vẫn cười gật đầu, nhu thuận trả lời, "Được."Nói xong quay đầu, nghiêng người nói "Tôi mời Ngụy Tổng một ly."Thật ra lúc này trong lòng Đồng Kiều đang đánh trống, Ngụy Cẩn Hằng liệu có cho mình một đường lui hay không. Một bên là ông chủ, một bên là kim chủ cũ, cô kẹp ở giữa cũng rất khó khăn mà. Ngụy Cẩn Hằng mắt nhìn Đồng Kiều đã hơi say, sau đó đưa mắt nhìn sang Quan Vĩ Lễ. Quan Vĩ Lễ cảm giác được có ánh mắt sắc như kiếm phóng tới, không để lại dấu vết, giả bộ như không nhìn thấy. Ngụy Cẩn Hằng thu hồi ánh mắt, ánh mắt đang lạnh liền trở nên lãnh đạm, phảng phất như thật sự không quen Đồng Kiều, bưng ly rượu của mình lên. Đồng Kiều thấy anh nể tình, trong lòng vui mừng, vừa muốn cùng anh chạm cốc. Ai ngờ anh né tránh, tay trái khoác lên chỗ cổ tay của cô, đem chén rượu của cô đặt ở trên mặt bàn. "So với uống với cô, tôi càng muốn uống với Quan Vĩ Lễ hơn."Quan Vĩ Lễ đột nhiên bị nhắc tên nghiêng đầu sang chỗ khác. Nghe thấy Ngụy Cẩn Hằng gọi cả tên họ mình, liền biết mình tiêu rồi. Quả nhiên, Ngụy Cẩn Hằng giống như là như rắn độc, để mắt tới anh, liên tiếp rót cho anh ba chén. Cuối cùng còn cảm thấy chai rượu vang này không đủ mạnh, trực tiếp gọi nhân viên lên, gọi cocktail, rất nặng. Uống mấy ly Quan Vĩ Lễ liền có chút sợ. Đồng Kiều ngồi ở bên cạnh, nhìn Ngụy Cẩn Hằng một chén tiếp một chén uống, có chút bận tâm. Vốn định đưa tay vụng trộm kéo góc áo của anh, nhắc nhở anh đừng uống. Ai có thể nghĩ Đồng Kiều vừa cầm góc âu phục của anh, một bàn tay ấm áp liền cầm tay của cô. Cô theo bản năng muốn tránh, không nghĩ tới đối phương nắm rất chặt, Đồng Kiều rút ra hai lần đều không được, cô không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Chỉ thấy ánh mắt của anh vẫn như cũ nhìn Quan Vĩ Lễ, hướng về phía anh ta ưu nhã lung lay cái ly trong tay, có chút ngửa đầu, đem rượu trong ly uống sạch. Giống như người nắm tay nhỏ của Đồng Kiều thật chặt không phải là mình. Quan Vĩ Lễ một chén vào trong bụng, để ly xuống, trên mặt ửng đỏ đã có vẻ say "Không được, rượu này quá mạnh, không thể uống nữa."Ngụy Cẩn Hằng vẫn như cũ, chậm rãi đem chén rượu buông xuống, nhìn anh một cái không làm khó nữa. Những người khác im lặng xem náo nhiệt, bầu không khí trên bàn cơm coi như hòa hợp, đến cuối cùng, Quan Vĩ Lễ say rượu đi lên. Như là đứa bé quấn lấy Cố Thần Thần, muốn người ta ôm một cái, hôn hôn, làm cho Cố Thần Thần vừa thẹn lại giận. Những người khác giống như là đã quen, chỉ có Đồng Kiều một mặt ngạc nhiên nhìn. Bữa tiệc kết thúc, tám người đi xuống bãi đỗ xe. Người trên bàn ai cũng uống rượu, Lâm Thánh Hi phụ trách đem Quan Vĩ Lễ về nhà. Về sau Ngụy Tiếu Vũ tiễn Cố Thần Thần và na người nữa lên xe bảo mẫu. Trong lúc nhất thời chỉ còn lại Đồng Kiều, Ngụy Cẩn Hằng cùng Ngụy Tiếu Vũ. Ngụy Tiếu Vũ mở miệng hỏi "Đồng Đồng, em định về kiểu gì?""Em đón xe về.""Vậy em và chị ngồi chung xe, chị đưa em về."Đồng Kiều bận bịu khoát tay, "Không cần không cần, chính em...""Để anh đưa cô ấy về." Ngụy Cẩn Hằng một mực không nói chuyện mở miệng. Lời này khiến Ngụy Tiếu Vũ cùng Đồng Kiều đều thót cả tim. Đồng Kiều sợ anh uống say sẽ để lộ ra quan hệ của hai người. Mà Ngụy Tiếu Vũ kinh ngạc vì anh mình chủ động muốn đưa phụ nữ về nhà. Ngụy Tiếu Vũ phản ứng rất nhanh, như gà con mổ thóc giống như gật đầu, "Được được được, con gái về khuya một mình rất không an toàn, vừa tiện thì để cho anh chị đưa em về."Nói xong, ấy liền nhanh chóng chui vào xe bảo mẫu, thúc giục tài xế lái xe đi. Ngụy Tiếu Vũ vừa đi, bãi đỗ xe chỉ còn lại hai người. Đồng Kiều quay đầu nhìn anh, phát hiện anh đang tựa ở cạnh xe, nhắm mắt lại. "Anh ổn chứ?"Ngụy Cẩn Hằng mở to mắt, con ngươi thâm trầm có chút phiếm hồng. Thanh âm anh khàn khàn nói. "Ừ, đầu có chút nhức.""Vậy... tài xế của anh đâu""Quan Vĩ Lễ đưa tới."Đồng Kiều vốn muốn chuồn lẹ, nhưng nhìn anh có bảy tám phần men say, cũng không yên lòng để anh lại đây một mình. "Vậy để tôi tìm taxi cho." Nói Đồng Kiều lấy điện thoại ra, đang muốn mở khoá. Bỗng nhiên một bàn tay đem điện thoại trong tay cô đoạt mất. "Ái!" Đồng Kiều bị cướp không kịp đề phòng, muốn đưa tay lấy lại, nhưng vồ hụt. "Ngụy Tổng, anh say rồi."Ngụy Cẩn Hằng đem điện thoại di động của cô nắm trong tay, thưởng thức gật đầu nói. "Ừ... quả thực say."Không say thì sao anh lại làm ra chuyện ngây thơ như vậy. Đồng Kiều thở dài một hơi. "Để tôi dìu anh lên bên trên nghỉ ngơi."Trong đầu cô còn yên lặng tính toán, khách sạn Hoằng Duy vốn chính là sản nghiệp của tập đoàn Hoằng, ông chủ ở đây mướn phòng nghỉ ngơi, cũng không cần kí tên ở sổ. Từ chỗ quản lý khách sạn lấy được phòng tổng thống xa hoa, Đồng Kiều sợ quản lý hiểu lầm, đến cửa liền nói nhờ quản lý chiếu cố Ngụy Cẩn Hằng một chút, cô chuẩn bị lấy lại điện thoại di động của mình liền rời đi. Thật không nghĩ đến đối phương là một người chính trực như vậy, dĩ nhiên cũng có một ngày chơi xấu. Đồng Kiều không mang tiền, đón xe cũng không được, anh không đưa cô điện thoại rõ ràng chính là không cho phép cô đi. Quản lý khách sạn là người thông minh, thấy thái độ của Ngụy Cẩn Hằng trong nháy mắt hiểu rõ ý của anh, lập tức từ chối. "Cô gái à, nếu không có chuyện gì thì tôi xuống trước, nếu như cô cần gì thì có thể gọi điện thoại."Nói xong lộ ra một nụ cười lễ phép, đưa tay cấp tốc khép cửa phòng lại. Đồng Kiều ..........Lại nhìn Ngụy Cẩn Hằng, đang bực bội nới lỏng cà vạt trên cổ ra. "Ngụy Tổng, ngài đây là ý gì?"Ngụy Cẩn Hằng xoay người, ngồi ở bên giường, giữ im lặng nhìn cô. Sau khi say rượu hai con ngươi Ngụy Cẩn Hằng như có nhiều sương mù, mông lung để cho người ta thấy không rõ lắm. Đồng Kiều nhìn anh đưa điện thoại di động đặt ở trên giường, coo đi lên trước muốn đưa tay lấy lại. Đã thấy Ngụy Cẩn Hằng nhíu lông mày nằm ở trên giường, thì thào một tiếng. "Đầu đau quá."Đồng Kiều muốn cầm điện thoại, thở dài một hơi, quay người lấy cho anh cốc nước nóng. Đi đến bên giường lại phát hiện đối phương đã ngủ thiếp đi. Nhìn anh từ từ nhắm hai mắt, lông mày có chút nhướng lên, Đồng Kiều thở dài một hơi, vì để cho anh ngủ dễ chịu hơn, Đồng Kiều đem áo khoác của anh cởi ra. Cô đưa tay đẩy Ngụy Cẩn Hằng, nhẹ giọng kêu. "Ngụy Tổng."Ngụy Cẩn Hằng không phản ứng, cô lại liên tiếp kêu vài tiếng, đối phương cũng không có động tĩnh. Nhìn xem bởi vì người đàn ông này đang say rượu lại còn ngủ say, trong đầu Đồng Kiều có một suy nghĩ to gan lớn mật. Mà cô, nghĩ là làm. Đồng Kiều chạm môi lên đôi môi ấm áp của anh, như là chuồn chuồn lướt nước, nhìn hàng lông mi kia khẽ run lên, Đồng Kiều cho là anh sắp tỉnh, bị doạ đến mức trong nháy mắt đứng thẳng người. Trái tim nhanh chóng nhảy loạn, cô giống như đứa bé làm chuyện sai trái, đắp chăn cho anh rồi lấy điện thoại rời đi. "Ba". Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, người đàn ông đang ngủ say chậm rãi mở mắt. Hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ đến việc mình làm xế chiều hôm nay, không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, mình thật là điên rồi. Không riêng anh cho rằng như vậy, Đồng Kiều cũng cảm thấy mình điên rồi. Trốn ra khỏi khách sạn, bị gió lạnh thổi qua, Đồng Kiều lập tức bình tĩnh lại. Nghĩ lại việc mình làm vừa rồi, cô chỉ có thể cảm thấy may mắn trong lòng, rằng không có ai biết. Ngày kế tiếp, Đồng Kiều không còn dám đi đâu, nhưng ở nhà hiện tại quả là nhàm chán, liền vụng trộm chơi game. Wechat cũng để yên lặng. Chính là vì tránh né tin nhắn oanh tạc của Ngụy Tiếu Vũ. Ngụy Tiếu Vũ Đồng Đồng, nghe nói tối hôm qua anh chị thuê phòng ở khách sạn Hoằng Tiếu Vũ Tốc độ của hai người cũng đúng là quá Tiếu Vũ Em làm sao tóm được anh chị vậy?Ngụy Tiếu Vũ Chẳng lẽ anh chị thích người như em?Ngụy Tiếu Vũ Alo! Nói chuyện đi Kiều Em đang quay phim -Ngụy Tiếu Vũ Em được lắm, thành thật khai báo, em cùng anh chị có chuyện gì xảy ra?Ngụy Tiếu Vũ Em còn giấu rất kĩ, dĩ nhiên chị lại không nhìn ra em cùng anh chị có gì Kiều thực sự không có cách nào trả lời, dứt khoát giả chết, tin nhắn cũng không dám xem nữa. Ngụy Tiếu Vũ tính tình nóng nảy gặp Đồng Kiều hỏi gì cũng không ra, liền nói muốn tìm anh của mình để hỏi. Về phần kết quả, Đồng Kiều không biết được. Buổi chiều, đột nhiên có một tin tức cực sock leo lên hot search Lưu Kỳ tự sát

thẻ của anh em quẹt cả đời cũng không hết